Gã bạn làm trong lĩnh vực kinh doanh nhà nghỉ, khách sạn ở Hà Nội có lần gặp tôi than thở: “Làm cái nghề này quả là nhạy cảm, động chạm đến những góc khuất riêng tư, bí mật nhất của con người, biết bao đôi trai gái đủ mọi lứa tuổi, thành phần rủ nhau đến chốn này, nhưng chỉ chiếm một phần ít ỏi trong số ấy là đôi lứa yêu nhau, còn lại chủ yếu là bồ bịch”… Chứng kiến nhiều những mối tình ngoài chồng, ngoài vợ ấy, gã kết luận một câu, cái kim trong bọc cuối cùng cũng lòi ra, mà khi đã lòi ra rồi là toang hoác, là cả chủ nhà nghỉ lẫn nhân viên buộc phải chứng kiến những đòn ghen ác liệt của các “bị hại”. Làm nghề này nhiều năm, bạn tôi cũng có những tuyệt chiêu cứu khách, một trong số đó là mở cửa hậu để khi cần là ca bài hát… “em chọn lối này… thôi”…
1. Nghề nào cũng có mẹo, cái nghề kinh doanh nhà nghỉ của gã bạn tôi cũng mưu mẹo không kém bất cứ lĩnh vực nào. Nhưng mẹo ở đây là mẹo “cứu” khách. Trong vòng 5 năm kinh doanh nhà nghỉ, bạn tôi đã từng “cứu” cho rất nhiều “thân chủ” vốn là khách ruột.
Một đôi tình nhân thường đến vào buổi trưa mà bạn tôi đoán là dân công sở, “chàng” và “nàng” đều đẹp và đã có “chủ”, nhưng chẳng có luật pháp nào ngăn cản được sự thổn thức của đôi trái tim yêu, họ xông tới nhau với tất cả niềm đam mê mù quáng, mặc cho mỗi buổi chiều, ông chồng vẫn ở nhà tắm cho con vì vợ đang có chút… công chuyện phải về muộn, mặc cho cô vợ vác bụng bầu 8 tháng vượt mặt đêm nằm ôm gối khóc thút thít. Gia đình cô vợ bầu bí quá điên trước thằng rể hư thân mất nết đã tổ chức phục kích. Thành phần gồm tất cả ban bệ từ cao xuống thấp, từ bố mẹ tới chú thím và các anh chị em nhà gái.
Một buổi trưa, họ theo dõi và biết được thằng rể đã mò vào nhà nghỉ. Lại đợi đúng đến giờ “hoàng đạo”, tức là sau 10-15 phút, cả đoàn mới xông vào áp sát anh lễ tân, cô vợ lễ mễ vác bụng bầu, tru tréo khóc, vừa khóc cô vừa kể tội thằng chồng chả ra gì. Ông chú vợ của cái thằng đang miên man trên tầng 6 nhất quyết đòi xông lên bắt tận tay, day tận trán đôi tình nhân. Nhưng ông đã nhanh chóng bị cản lại, với lý do mà gã bạn tôi đưa ra là: đây là nhà của gã, khách vào nghỉ phải được bảo vệ. Cánh cửa cuốn ngay lập tức được kéo xuống. Bầu đoàn đánh ghen cay cú, đứng ngoài chửi đổng nhưng vẫn chắc mẩm, “chúng nó làm sao chạy thoát, xe máy của thằng kia còn dựng sờ sờ ra đấy, chỉ có họa độn thổ”. Đúng là “chàng” và “nàng” không độn thổ, nhưng họ vẫn thoát khỏi vòng vây một cách ngoạn mục.
Bạn tôi lên gõ cửa phòng, thấy “chàng” và “nàng” đang run lập cập, “nàng” chắp tay khẩn cầu: “Anh có cách nào cứu em, không em treo cổ tự tử luôn tại đây”. Bạn tôi vẫy tay bảo “nàng” vác túi đi theo. Hóa ra, còn một cánh cửa hậu ngay dưới tầng một, nhỏ xíu, khi đóng vào như một bức tranh trang trí mà nếu không phải là người trong nhà thì không ai có thể phát hiện ra. “Nàng” được dẫn ra lối đó, thông sang ngõ khác. Tay “nàng” xách guốc, tay kia cầm túi, và cắm đầu cắm cổ chạy, như vừa thoát khỏi địa ngục. Bạn tôi bảo, có lẽ ngoài vận động viên điền kinh Đặng Thị Tèo thì gã chưa bao giờ nhìn thấy một người phụ nữ nào chạy nhanh đến thế. Bên ngoài cửa, tiếng cô vợ bầu bí vẫn tru tréo kể lể, vây quanh cô là rất đông người dân hiếu kỳ, đang thi nhau an ủi, thương xót cô và không ngớt lên án cái kẻ một dạ hai lòng đang còn ngồi tít tận trên tầng 6 kia.
Tất nhiên, màn kết của câu chuyện này rất “happy ending”: Khi cánh cửa cuốn được mở, với lời đề nghị của chủ nhà nghỉ: “Nếu bây giờ mọi người đã bình tĩnh và cam kết là giải quyết trong trật tự thì xin mời vào”. Cả đoàn người xông vào, cô vợ tha lôi cái bụng lên tới tầng 6, hít một hơi thật sâu trước khi đập cửa. Nhưng trước mặt cô chỉ còn lại thằng chồng, đang lim dim mắt giả vờ ngái ngủ. “Trận địa” cũng không còn dấu vết gì cho thấy có sự xuất hiện của “nàng” chỉ hơn chục phút trước đây. Cả đoàn đánh ghen ngơ ngác nhìn nhau, “chàng” cũng giả vờ ngơ ngác khi thấy sự xuất hiện của vợ và anh chị em nhà vợ. “Chàng” ngây ngô giải thích, buổi sáng làm việc nhiều nên vào đây ngủ trưa cái cho đỡ mệt. Khỏi phải nói đoàn nhà gái “a kay” tới mức nào, nhưng thực tế chứng minh làm gì có đứa kia mà thành chuyện. Vỗ tay cũng phải có hai bàn, chứ một bàn tay thì vỗ kiểu gì. Gã bạn tôi càng được thể: “Tôi đã nói rồi, anh ấy chỉ vào đây một mình, các ông các bà làm loạn lên, gây mất an ninh trật tự, ảnh hưởng tới việc kinh doanh của chúng tôi, rồi Công an phường biết, họ tới là phức tạp lắm…”.
2. Mọi bi kịch của loài người phần lớn cũng đều xoay quanh chữ “tình” mà ra. Bạn tôi thỉnh thoảng trong những cuộc trà dư tửu hậu lại hay “tự hào”, mình là người nắm giữ nhiều bí mật cũng như nhiều câu chuyện tình chứa cả bi lẫn hài của con người nhất. Không chỉ hàng chục lần cứu khách bằng lối thoát hậu mà gã còn trở thành diễn viên đóng thế bất đắc dĩ cho một số trường hợp, đôi khi việc phân vai chỉ trong vòng vài giây, còn lời thoại thế nào là do anh dẫn dắt. Có những lần, đoàn đánh ghen kéo đến cả chục người, nhưng lại được chứng kiến một màn… mua nhà ngoạn mục.
Ông chủ nhà nghỉ vừa dẫn “khách” lên cầu thang, vừa giới thiệu từng phòng, với lời đảm bảo chắc như đinh đóng cột: “Anh cứ xem cho kỹ, mỗi phòng em đều bố trí màn hình LCD siêu phẳng, nội thất hoành tráng, mỗi tháng em thu lời không dưới 60 triệu. Em chốt giá câu cuối cùng nhé, không phải 5 tỷ mốt, không tụt quần…”. Cô vợ đang hăng tiết vịt, định rằng sẽ xé tan xác “con ranh” nào đó dám cướp chồng mình, bỗng khựng lại trước màn đi xem nhà của ông xã. Điều sau cùng mà cô ta thắc mắc, hóa ra chồng mình có cả đống tiền để mua nhà nghỉ kinh doanh, vậy mà lâu nay vẫn kiên quyết giấu vợ. Thế này thì không ổn chút nào. Chỉ khổ cho anh chồng, tối về biết giải thích ra sao về số tiền mấy tỷ đồng mà buổi trưa nay anh đã “lộng ngôn” mặc cả với chủ nhà nghỉ.
Đã chứng kiến nhiều cuộc loạn đả giữa nhà nghỉ, bạn tôi tổng kết, đến 90% là vợ đánh ghen chồng. Các “nạn nhân” được giải cứu đa số là phụ nữ, hay còn gọi là các nàng “mèo”. Một nàng “mèo” rất xinh đẹp nên không ai dám hình dung nếu trên gương mặt của nàng một ngày đẹp trời sẽ in hình móng vuốt hoặc mái tóc dài óng ả của nàng sẽ bị cắt phăng trong cơn điên cuồng tức giận của một ả mèo béo hung ác nào đó. “Hãy tha thứ cho nàng vì nàng đẹp” – bạn tôi thuộc câu này lắm nên sẵn sàng giải cứu cho các người đẹp mà không cần hậu tạ.
Một lần, có đôi tình nhân đang khoác vai nhau từ trên tầng 3 đi xuống, bỗng khựng lại khi nhìn qua chiếc mành lả tả, thấy ngoài đường, một nàng “mèo ác” đang cầm đầu đám lâu nhâu, trong tinh thần sẵn sàng san bằng tất cả. Phản xạ tự nhiên, họ lôi tuột nhau trở ngược lên tìm đường ẩn núp. Đó là một ca cực khó, phải nói là bác sĩ tuyến trên đã trả về. Bạn tôi – một ông chủ nhà nghỉ vô cùng nhanh trí, chạy thoăn thoắt lên trên, đã thấy nàng “mèo” xinh đẹp mặt tái mét, nước mắt ngắn dài, một chân đang run run vắt qua lan can ban công. Bên dưới là dòng người ồn ào, xe cộ lao đi vun vút, chỉ chậm vài giây nữa thôi thì rất có thể, trong bước đường cùng, nàng mèo sẽ nhảy từ trên tầng 3 xuống tìm đường thoát. Chụp vội chiếc khẩu trang vào mặt nàng, bạn tôi khoác vai nàng nói nhanh: “Coi như anh em mình là tình nhân nhé”. Và đôi tình nhân bất đắc dĩ đàng hoàng bước xuống tầng 1, dễ dàng thoát khỏi những cặp mắt đang muốn vọt ra khỏi ổ, tót ra đường mất dạng.
Nhưng không phải ca nào được cấp cứu cũng thành công. Đôi khi, sự có mặt của “bác sĩ” đã quá muộn. Trong những trường hợp ấy, bạn tôi kể, anh đã phải chứng kiến những cảnh huống éo le, có thể nói là tận cùng bi kịch tình ái. Đó là chuyện một bà vợ khi theo dõi thấy ông chồng vào nhà nghỉ với cô bồ, bà đã bốc máy gọi cho chồng cô nhân tình (cả hai bên đều biết rất rõ mối quan hệ sai trái này). Khi rõ ràng ba mặt một lời, cô tình nhân dẩu đôi môi đỏ chót õng ẹo: “Đấy, chồng tôi đấy, rõ ràng đẹp hơn chồng chị, vậy thì bây giờ chéo cánh đi cho công bằng. Tôi cặp với chồng chị bao nhiêu ngày thì chị cặp lại với chồng tôi bấy nhiêu ngày”.
3. Cái kim trong bọc khi đã lòi ra là toang hoác. Nhưng nó cũng lòi thêm biết bao sự thật đau đớn. Có những ông khi bị vợ mang quân đến đánh ghen, đã vội vàng cắp quần áo chạy, bỏ mặc người tình muốn ra sao, ra trăng thì ra. Câu chuyện mà tôi kể sau đây có lẽ là “đỉnh của tóp” về bi kịch câu chuyện tình ngoài chồng ngoài vợ khi bị phát hiện. Một ông khách to béo đẫy đà, thường đi chiếc xe Cúp 82 đời 93 mà dân Hà thành bỏ từ lâu vốn là khách quen ở một nhà nghỉ thuộc quận Đống Đa của anh bạn tôi. “Anh” đến trước, vài phút sau thấy “chị” bịt kín khẩu trang mò tới. Tót lên phòng, đều như vắt chanh mỗi tuần một bận.
Sự cố xảy ra khi một buổi trưa nọ, hai “anh chị” vừa yên vị trong phòng được khoảng 30 phút thì bỗng từ đâu kéo tới một phường choai choai mặt mũi bặm trợn, cầm đầu nhóm ấy là một chị to béo, có vòng eo chum quá cỡ, mặt mũi đỏ phừng phừng, đằng đằng sát khí. Họ xộc vào phòng, “khống chế” lễ tân, bắt phải chỉ cái phòng mà đôi “gian phu dâm phụ” kia đang vui vẻ. Cậu lễ tân mới ở quê lên chưa có kinh nghiệm, mặt cắt không còn hột máu, lập cập giở sổ. Tức thì cả đoàn rầm rập kéo lên. Cửa phòng bị đập rầm rầm, “anh chị” nằm trong chết lặng, không còn cách nào khác đành phải mở cửa. “Anh” kịp thời mặc được chiếc quần dài, nhưng vẫn cởi trần, nhác thấy bóng sư tử Hà Đông vội vàng quỳ sụp xuống chân vợ: “Em ơi tha cho anh, em mới là người anh yêu nhất, còn con này chỉ là con điếm”. Vừa nói, “anh” vừa chỉ tay về phía “chị” cũng đang phát run phát rế ngồi co ro ở góc giường.
Khỏi phải nói “chị” đau đớn, tủi hổ, ân hận và nhục nhã đến thế nào. “Chị” khóc rống lên như một đứa trẻ, vì cái kẻ vừa ân ái với “chị” xong, đã thề non hẹn biển sẽ ly hôn vợ để cưới “chị”, đã lộ nguyên hình là một tên Sở Khanh chính hiệu. Nhưng “chị” còn cay đắng hơn khi sư tử Hà Đông ngọt nhạt với “chị”: “Em nghe thấy hết rồi chứ. Chồng chị chỉ coi em là con điếm thôi, nhưng mà chị nhường anh ấy cho em đấy. Cái loại đàn ông quỳ dưới chân phụ nữ chỉ đáng cặp với những con điếm như em thôi”.
Rồi chị ta ngoảy đít đi thẳng, không thèm đánh, không thèm tát “chị”. Đám lâu la đi theo quẳng lại cho “chị” những tràng cười khả ố không thể tả nổi. Còn lại “anh” với “chị”, họ im lặng nhìn nhau bẽ bàng. Những giây phút có lẽ sẽ ghi nhớ suốt cuộc đời họ. Bạn tôi không biết được đoạn kết của câu chuyện ấy, bởi vài phút sau thì họ chia tay, mỗi người dắt xe đi về một hướng và cũng chia tay luôn cả nhà nghỉ quen thuộc của anh bạn tôi. Tôi đồ rằng, sau sự thật này, “chị” sẽ hận vô cùng, hận tới thấu xương cái người đàn ông mà “chị” từng tin cậy, từng coi là mối tình cuối cùng của cuộc đời mình.
Kể ra đây chuyện này với thông điệp gửi tới những người đang có tư tưởng ngoài chồng ngoài vợ: Tình yêu chưa khi nào thôi hấp dẫn, những mối tình ngoài luồng lại càng có sức hút ghê gớm, nhưng hãy thử một lần đặt mình vào một trong những trường hợp kể trên. Và nếu cảm thấy không đủ can đảm để đối mặt khi không gặp được những ông chủ nhà nghỉ lắm chiêu sẵn sàng cứu khách, thì tốt nhất là không nên mạo hiểm. Tôi cũng xin không tiết lộ địa chỉ thật của một loạt nhà nghỉ (thực chất là nhà “mệt”) mà anh bạn tôi đang cai quản, dù biết có nhiều người sau khi đọc xong bài này sẽ tò mò tìm đến. Hạnh phúc nằm trong tay các bạn, ném đi cũng do chính tay các bạn. Hãy cân nhắc!
Theo Nhóm PV – CSTC tuần số 40
Sử dụng Phần mềm quản lý khách sạn Skyhotel để đạt hiệu quả cao nhất
Nhà nghỉ và những tuyệt chiêu cứu khách
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét